tôi với đôi mắt to, đen, xinh đẹp không giấu nổi niềm vui, miệng mỉm cười duyên dáng làm mờ nhạt nỗi buồn mà vài phút trước vẫn tồn tại trên gương mặt thần sầu. Bị thuyết phục bởi thái độ của nữ hoàng, tôi quên luôn ý định rời bệnh viện, và mệt mỏi cũng tan biến trong ánh mắt hút hồn của nàng. Tôi tươi cười đưa hai tay về phía trước. Nàng cầm tay tôi, cắn nhẹ môi cười bẽn lẽn, rồi chạng chân ngồi lên chiếc ghế đặc biệt là hai đùi tôi. Tôi vòng tay.